Ngủ với anh một đêm bằng em cày cuốc cả đời, chịu không?

Em bước ra khỏi trường Đại học với tấm bằng loại khá, gõ cửa vài công ty nhưng chưa ưng chỗ nào cả. Lúc còn đang đi học em cũng từng đi làm PG nhiều nơi, mức lương khá hấp dẫn nên giờ cũng hơi kén chọn chỗ làm.
Ngoại hình của em đẹp, vốn ngoại ngữ cũng khá nên nhanh chóng xin được công việc với mức lương tốt. Làm nhân viên được vài tháng, thấy rõ năng lực nên Ban giám đốc quyết định đưa em lên chức trưởng phòng truyền thông.
Công việc mới khá vất vả, em thường xuyên phải về muộn. Hôm ấy chỉ còn em ở lại văn phòng, chắc Giám đốc thấy điện còn sáng nên đi vào.
– Em làm gì mà còn ngồi đây, chưa về sao?
– Chào sếp, em làm thêm giờ ạ!
– Công việc mới ổn chứ?
– Vẫn trong tầm kiểm soát của em sếp ạ!
– Thế thì cố gắng nhé, cũng muộn rồi, em đi ăn luôn với anh không?
Từ chối thì không đành, anh ấy là sếp của mình mà. Em tắt máy, xách túi lẽo đẽo theo anh ra xe. Ngoài công việc ra, em chưa bao giờ được ngồi riêng với một người địa vị cao như anh, nên lúng ta lúng túng. Đến việc ăn một món hải sản em cũng lóng ngóng. Anh bật cười.
– Ăn con này phải dùng kìm, kẹp nó lại như thế này này.
Anh vừa nói vừa thoăn thoát giúp em, xong lại còn ra lệnh.
– Nào, há miệng ra.
Quá xấu hổ trước sự nhiệt tình của sếp. Em ăn món đó mà không biết vị của nó như thế nào nữa.
Cách anh quan tâm em không giống những gì em suy nghĩ về anh trước đây. Trong công việc anh luôn nghiêm túc, rõ ràng, khắt khe, nhưng khi gác công việc lại anh trở thành một người đàn ông tâm lý, hiền lành.
Những ngày sau, em lại cứ thích làm thêm, và tất nhiên em lại được sếp mời đi ăn, café, hay nghe nhạc. Tiếp xúc với anh lâu em mới biết anh là người rất tình cảm, nhưng lại bị cô lập bởi cái mác Giám đốc của mình.
Ảnh Internet
Em chỉ sợ mọi người biết mình thường xuyên đi với sếp, họ lại nghĩ em lợi dụng anh thì khổ. Vả lại nhỡ vợ anh ấy mà biết đến đánh ghen thì chỉ có nước tan xác.
Nghĩ vậy nhưng em vẫn muốn gặp anh. Ở bên anh em luôn cảm giác mình nhỏ bé, ngây thơ và em có thể sống thật với lòng mình nhất. Em càng yếu đuối, ngờ nghệch thì anh càng tỏ ra quan tâm, chăm sóc em nhiều hơn.
Hôm ấy, ăn xong, cả hai đang ngồi nhâm nhi café, bỗng anh khẽ đặt tay lên đùi em và bảo.
– Đêm nay ở với anh một đêm được không? Anh sẽ trả công bằng em cày cuốc, làm thêm cả đời.
Em choáng váng, giận run người lên trước đề nghị trắng trợn của anh. Hóa ra anh cũng chỉ là người đem tiền ra để đổi lấy tình thôi, chứ cũng chẳng tốt đẹp gì giống như em vẫn nghĩ. Em cầm túi đứng dậy đi thẳng ra cửa.
Hôm sau hết giờ làm em vẫn nán lại, nhưng không thấy anh đến tìm như mọi hôm nữa. Đặt lá đơn xin nghỉ việc trên bàn, em luyến tiếc đóng cánh cửa phòng lại, ngày mai sẽ không còn thuộc về nơi này nữa.
Em bước vào thang máy thì anh từ đâu lao đến.
– Chờ anh với, anh có chuyện muốn nói với em.
– Em cũng có chuyện muốn nói với anh.
– Vậy em nói trước đi.
– Em đồng ý đề nghị hôm qua của anh rồi.
– Thật vậy à?
Chẳng hiểu sao, em buột miệng nói như cái máy.
Tối đó, anh đưa em vào một khách sạn hạng sang. Em choáng ngợp với ánh nến lung linh huyền ảo trong phòng. Em ngượng ngùng ngồi ở ghế chờ anh đi tắm.
Trông cơ thể cuồn cuộn sáu múi của anh mà em choáng váng, chui tọt vào nhà tắm ngồi lỳ trong đó đến tận lúc anh đấm cửa ầm ầm mới dám thò đầu ra.
Anh hôn em, nhẹ nhàng vén chiếc khăn tắm lên, thận trọng, nâng niu, từ từ thưởng thức khắp thân thể của em. Em run rẩy, hồi hộp đón nhận anh trong đau đớn và hạnh phúc. Biết đây là lần đầu của em nên anh vừa vuốt ve vừa tận hưởng cảm giác trinh nguyên từ em truyền sang.
Anh khẽ hôn lên trán em và thì thầm.
– Đồ ngốc, hai chín tuổi rồi mà vẫn còn con gái.
Em hạnh phúc nép vào ngực anh, ngủ quên biến đi lúc nào không biết.
Sáng em tỉnh dậy thì anh đã đi mất, không để lại bất cứ một thứ gì. Không ngờ anh lại lừa em một cú ngoạn mục như vậy. Chắc giờ anh hả hê lắm, còn em thì nhục nhã ê chề lê về phòng. Đúng lúc em chưa biết làm gì thì mẹ gọi điện bảo về gấp, lo lắng không biết ở nhà có chuyện gì nên em ra bắt xe khách về quê luôn.
Đến sân, em giật mình hoảng hốt nhìn chiếc xe rất quen đậu ở đó. Em chạy vào nhà thì suýt hét lên khi thấy anh đang ngồi trò chuyện rất vui vẻ với bố mẹ em. Em kéo anh ra ngoài.
– Sao anh biết nhà em ở đây?
– Chẳng lẽ nhà người mình yêu cũng không biết sao?
Em tròn xoe mắt, tai ù ù không nghe rõ anh nói gì. Anh nhìn em.
– Anh đã nói sẽ lo cho em cả đời không phải đi cày cuốc vất vả nữa mà, em không tin sao?
– Không phải anh có vợ rồi à, hãy để cho em được yên.
– Ai bảo với em thế, giờ anh mới chính thức cưới vợ đây… em có đồng ý làm vợ của anh không?
Em xúc động nghẹn ngào khi nhìn thấy anh mở chiếc hộp đỏ chói ra, một cặp nhẫn cưới sáng lóa cả mắt. Tay em run rẩy đưa ra cho anh đeo chiếc nhẫn vào. Cuộc đời em sang trang mới từ hôm nay…
Theo WTT