Trong những ngày Hà Nội mưa không ngớt, có một cụ bà ngồi bán hàng bên lề đường và phía sau đó là một câu chuyện về cách cư xử tử tế giữa anh chàng đi xe sang trọng và cụ khiến ai nghe cũng thấy ấm lòng.
Tôi không tin trời có mắt, nhưng sự tử tế luôn có ánh nhìn theo ta suốt cuộc đời. Sự tử tế được lan tỏa và nhân lên sẽ có một xã hội tử tế. Từ quan đến dân đều tử tế thì sẽ có quốc gia tử tế.
Hai câu chuyện về sự tử tế dưới đây sẽ phần nào giúp bạn ấm lòng hơn trong cuộc sống ngày càng nhiều xô bồ này.
Câu chuyện từ tế giữa cụ bà bán hàng rong và chàng lái xe oto sang trọng.
Sự tử tế đối với mỗi người luôn là một lựa chọn. Với nhiều người, khi đi trên đường và gặp một hoàn cảnh khó khăn, họ hoàn toàn có thể mặc kệ lướt qua bởi cuộc sống này vốn dĩ có no, có đủ, có giàu thì cũng có nghèo, có nhiều người hạnh phúc thì cũng có rất nhiều người khổ đau.
Thế nhưng, anh chàng trong câu chuyện này đã có một lựa chọn khác, chọn dừng lại là làm những điều ấm áp.
“Tôi vừa đi qua Kim Mã và gặp một bà cụ đang đội mưa bán trứng trên vỉa hè. Tôi quay đầu lại và mua giúp bà. Vừa xuống xe, cụ bà nắm tay tôi nói cảm ơn chú cảm ơn chú. Chú mua cho em 1 túi nhé. 1 quả 3 đồng, 1 túi là 30 đồng chú ạ.
Tôi thấy vậy liền mua cho bà 1 túi. Sau khi mua tôi tặng bà một ít mì tôm lúc nào cũng sẵn có trong cốp xe.
Lúc tôi tặng bà, bà hạnh phúc lắm và thật bất ngờ là bà tặng lại tôi 1 túi 10 quả trứng và nói. Em tặng chú 10 quả vì chú cho em nhiều mì tôm quá. Tôi cay cay mắt và nói bà ơi để cháu mua nốt cho bà túi này nhé, cháu không lấy không đâu ạ!
Cháu mua cho bà luôn túi này nha. Bà dứt khoát không lấy tiền của tôi và tôi cũng dứt khoát không thể nhận trứng của bà. Trong đầu tôi lúc đó nghĩ làm cách nào để bà bán hết trứng để bà về luôn cho đỡ mưa nhỉ? Nghĩ 1 phút thế là có cách…
Tôi ngồi bán cùng bà luôn nếu 1 lúc mà không bán được thì tôi mua hết về. Đứng được một lúc, khoảng 2 phút sau có 1 bạn trai đến đỗ xe lại mua cho bà 1 túi. Vậy là bà còn 3 túi. 1 phút sau lại có 1 bạn gái đến mua thêm 1 túi.
Vài phút lại có thêm 1 bạn đỗ lại mua cho bà 2 túi còn lại… và bạn ấy nói “Cụ bị điếc anh ạ, cụ không nghe thấy gì đâu anh ạ, em gặp cụ mấy lần, cụ thỉnh thoảng mới ngồi bán ở đây anh ạ vì cụ già rồi” .. (lúc này tôi mới biết tai bà không nghe thấy tôi nói gì) nhưng không hiểu sao tôi và bà nói chuyện với nhau như bình thường vậy.
Ngay sau đó có 2 bạn đỗ lại mua nhưng đã hết hàng.
Bà vui lắm và nói ngày mai tôi sẽ có thêm 1 ít rau củ quả , có mướp , có bí nữa .. cậu mà rảnh thì ra đây bán cùng tôi nhé.”
Cụ bà vất vả bán trứng dưới trời mưa, khi được tặng 5 gói mì đã nhất quyết tặng lại 10 quả trứng cho dù giá trị của 10 quả trứng đó lớn hơn. Câu chuyện sau khi chia sẻ đã nhận được nhiều lời nhận xét tích cực từ cư dân mạng.
Bên cạnh đó có không ít những bình luận cho rằng, bà cụ bán trứng này trước đây thường xuyên bán chanh, rau củ và gia đình cụ có đầy đủ con cháu, nhà cửa, không hề khó khăn như vẻ bề ngoài khắc khổ.
Tuy nhiên, theo như câu chuyện chia sẻ trên mạng, có thể thấy bà cụ dù vất vả bán dưới trời mưa nhưng bà không hề có ý xin xỏ của vị khách này. Ngược lại, khi được tặng quà là những gói mì tôm, cụ còn hào sảng tặng lại cho anh rất nhiều trứng mà không hề tính toán thiệt hơn.
Dường như cả hai đều muốn “cho đi” lòng tốt của mình. Dù giá trị của những gói mì, những quả trứng không lớn nhưng ở đó chứa đựng một giá trị khác mà dẫu có hàng trăm gói mì hay quả trứng, hay là bất kỳ thứ vật chất nào cũng không thể sánh được, đó chính là lòng tốt và sự tử tế.
Câu chuyện nhỏ nhưng chắc chắn nó sẽ khiến cho bà cụ cũng như anh chàng đi ô tô và cả những ai đọc được sẽ cảm thấy đủ vui để mỉm cười mỗi khi nghĩ về. Chúng ta có thể không đủ lớn để làm được những điều vĩ đại nhưng lại hoàn toàn có thể làm những việc tử tế với tấm lòng vĩ đại.
Câu chuyện số 2:
Tôi đọc trên internet một chuyện của tác giả vô danh kể về một anh chàng có tên là Bryan Anderson đang lái xe trên đường cao tốc thì gặp một bà cụ già đang đứng cạnh chiếc xe hơi Mercedes mới cứng bị xịt lốp và dáng vẻ lo lắng.
Anderson liền dừng xe và đi bộ lại chỗ cụ bà. Thấy một anh đầu óc bù xù, quần áo nhếch nhác, vẻ mặt hơi dữ, râu ria không cạo, cụ già hơi sợ. Biết ý, Anderson hỏi từ xa, cụ có cần giúp không, cháu tên là Bryan Anderson. Cụ đành gật đầu vì đã đợi cả tiếng trên cao tốc dưới nắng gắt mà không ai dừng lại giúp.
Chỉ trong mươi phút, chàng trai đã thay xong cái lốp bị hỏng dù quần áo bị bẩn lem luốc thêm, tay anh bị kẹt sưng tấy.
Khi xong việc, cụ bà hỏi, anh lấy bao nhiêu, nhưng Anderson cười và nói “Cụ chẳng nợ chi cả. Nếu muốn trả tiền công, lần sau thấy ai cần sự trợ giúp thì cụ hãy giơ tay bàn tay thân ái. Và lúc đó cụ nghĩ đến cháu, thế là vui lắm rồi.”
Chiều tối đó, cụ già dừng ở một quán ăn gần đó và nhìn thấy một phụ nữ bụng chửa vượt mặt đang chạy bàn. Có vẻ cô rất mệt, tóc tai bơ phờ, mồ hôi lấm tấm nhưng có nụ cười rất tươi và thân thiện. Bỗng cụ nhớ lại anh chàng Bryan Anderson vừa thay lốp xe giúp mình.
Cụ ăn xong và để lại một tờ 100 đô la kẹp vào hóa đơn. Khi người phụ nữ mang tiền đi thanh toán tại quầy thì cụ bà đã đứng dậy và đi ra cửa. Bà để lại mấy dòng trên tờ giấy ăn “Cô không phải trả lại tiền, của cô hết đó. Cô đừng nghĩ nợ nần gì tôi. Có ai đó chiều nay đã giúp tôi, bây giờ tôi giúp lại cô một chút. Nếu cô muốn trả nợ tôi thì hãy đừng để sự tử tế dừng lại ở nơi cô”. Người phụ nữ còn thấy vài tờ 100$ nữa kẹp trong tờ giấy ăn.
Tối đó chị về nhà sớm hơn thường lệ, nghĩ về cụ bà và số tiền mà cụ típ nhiều một cách kinh ngạc. Và nghĩ sao cụ lại có thể biết nhà cô đang cần số tiền đó vì sắp đến ngày sinh con, rất nhiều thứ phải mua. Và chồng cô cũng rất lo điều đó. Vì vậy cô rất vui sẽ báo tin này cho chồng. Cô chỉ nói nhỏ nhẹ “Bây giờ mọi việc ổn rồi. Em yêu anh, Bryan Anderson”.
Sự tử tế của mỗi cá nhân rất quan trọng nhưng sự lan tỏa còn quan trọng gấp bội phần.
Còn bạn, khi đọc xong hai câu chuyện trên ở hai đất nước khác nhau, bạn đã thấy ấm lòng và được lan tỏa sự tử tế chưa? Hãy chia sẻ sự lan tỏa này với những người khác nhé!
Nguồn: Bánh Mì/Sao star và Vietnamnet.vn